Giọng nói bình tĩnh vang lên.
Vang vọng trong đại điện.
Nháy mắt, tất cả mọi người đều hướng mắt về Cố Cẩm Niên, mấy người Vĩnh Thịnh Đại Đế thoáng lộ ra vui mừng và nhẹ nhõm, luôn xuất hiện kịp thời ngay thời khắc mấu chốt, Cố Cẩm Niên chưa bao giờ khiến bọn họ thất vọng, luôn luôn đến đúng lúc.
Nhưng đối với những người khác mà nói, Cố Cẩm Niên xuất hiện gây nên áp lực không nhỏ.
Cường giả của ngũ tộc liếc mắt nhìn nhau, đối với sự xuất hiện của Cố Cẩm Niên cũng không lấy làm lạ, bọn họ cũng đã chuẩn bị tất cả, chỉ đợi Cố Cẩm Niên tới mà thôi.
Hôm nay không chỉ đơn giản là đại hội vạn tộc.
Càng quan trọng hơn là tru sát Cố Cẩm Niên.
Bn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù là thuật pháp hay pháp khí cũng đều chuẩn bị hết rồi.
Cho nên sự xuất hiện của Cố Cẩm Niên cũng phù hợp với mục đích của bọn họ thôi.
Không sợ Cố Cẩm Niên xuất hiện, chỉ sợ hắn không dám xuất hiện mà thôi.
"Hôm nay Cố mỗ mới được chân chính nhìn thấy tư thái của bá chủ thời Thượng Cổ, đúng là bất phàm nha.”
Bên ngoài đại điện.
Thân ảnh của Cố Cẩm Niên mặc dù bị tám vị Nhân Vương che khuất, nhưng khí tức cường đại lại khiến cho toàn bộ Nhân tộc đương thời cảm thấy vô cùng an tâm.
Chỉ cần hắn xuất hiện, đám người kia đã an tĩnh lại, giống như cho dù là uy hiếp gì, cho dù là tình huống như thế nào, chỉ cần có Cố Cẩm Niên ở đó, mọi lo lắng và sợ hãi đều có thể tan biến đi hết vậy.
Nghe được giọng nói của Cố Cẩm Niên, Bắc Hải Long Vương mới thu liễm được tính cách sốc nổi và thái độ khinh thường người khác của mình, những cũng không thể hiện sự tôn trọng hay kính nể gì cả, đơn giản bởi vì Cố Cẩm Niên là người cùng cảnh giới với ông ta nên không thể dùng thái độ như khi đối đãi với đám người Vĩnh Thịnh Đại Đế mà thôi.
"Bá chủ hay không cũng không quan trọng, chúng ta tới đây tham gia đại hội, chờ đợi thật lâu mới thấy được Cố Thánh ra mặt, cuối cùng ai mới là người bá khí thật sự, cũng không cần bản vương nói ra nha?”
Bắc Hải Long Vương bình tĩnh nói.
"Bởi vì ngộ đạo mà đến trễ, đây là sai sót của Cố mỗ, mong chư vị thứ lỗi.”
“Cũng may, không đến quá trễ, chư vị đều là cường giả tuyệt thế trong thiên hạ, tấm lòng bao la, sẽ không so đo chuyện cỏn con này đâu nhỉ? Nếu chỉ vì chuyện này mà so đo bắt bẻ, vậy thì Cố mỗ đánh phải liếc mắt xém thường rồi.”
Cố Cẩm Niên nói một cách tùy ý, đến trễ là không đúng, có thể xin lỗi, biết sai mà sửa.
Nhưng hôm nay ngũ đại Cổ tộc tới đây rõ ràng không phải đến đề hòa đàm, có lẽ chỉ là đến để gây sự mà thôi.
Vừa nghe Cố Cẩm Niên nói vậy, Bắc Hải Long Vương định phản bác gì đó, nhưng lại bị Thượng Cư Thánh Nhân cản lại.
"Được.”
"Chỉ tới trễ một chút mà thôi, cũng chẳng tính là gì, chư vị đều là người có mặt mũi, không cần lãng phí thời gian về vấn đề này.”
"Xin hỏi Cố Thánh, đối với lần chia địa bàn này, ngươi có ý kiến gì không?”
Thượng Cư Thánh Nhân hỏi thẳng vào vấn đề, ông ta không muốn vòng vo lãng phí thời gian nên vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề chính.
"Có.”
"Ngũ đại Cổ tộc đã là dĩ vãng lịch sử rồi, thời đại này thuộc về Nhân tộc đương thời, nhưng xét thấy ngũ tộc dù sao cũng là trưởng bối, vậy thì cho các ngươi Tây Mạc và Bắc Xuyên, đây là hai nơi cuối cùng Nhân tộc đường thời nhường cho các ngươi.”
"Có lẽ Văn Cảnh tiên sinh chưa nói rõ ràng nên các ngươi chưa hiểu, nhường hai khu vực đó cho ngũ tộc bởi vì hai lý do.
Thứ nhất, Bắc Xuyên là vùng đất nghèo nàn cơ cực, nếu Nhân tộc đương thời di cư tới đó sẽ tử thương thảm trọng.”
"Mà tộc nhân của ngũ tộc đều là cường giả, không quản gian khó, thêm nữa các ngươi đang ở thời đại này, không phải thời đại Thượng Cổ, các ngươi vốn chẳng có địa bàn gì, vì thế đừng có mà ở đây đòi hỏi so đo chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt.”
"Thứ hai, số lượng Nhân tộc đương thời nhiều hơn gấp trăm lần ngũ tộc, nếu so sánh thì nhân khẩu của các ngươi còn không bằng một phần trăm so với chúng ta, để lại hai vùng đại địa rộng lớn cho các ngươi đã là rất tôn trọng rồi, Cố mỗ thật không rõ, các ngươi tại sao không phục?”
Cố Cẩm Niên lên tiếng, địa bàn nên phân chia như thế nào, bọn họ đã bàn bạc rất kỹ càng, không cho phép phản đối, kết quả này chắc chắn có sự thiên vị, nhưng thiên vị này vẫn nằm trong mức cho phép, hợp tình hợp lý.
Nhân tộc đương thời dù có được sự công nhân và hỗ trợ của Đại thế, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là người thường mà thôi, nếu tất cả mọi người phải chuyển tới Bắc Xuyên, chẳng khác nào đi vào chỗ chết.
Dưới loại tình huống này, sao có thể nhường Trung châu, Nam Man và Đông Hoang cho ngũ tộc được chứ.
Nhưng vừa nghe Cố Cẩm Niên nói vậy.
Một giọng nói không nhịn được vang lên.
"Theo ý ngươi thì những kẻ yếu ớt cần được bảo vệ ư?”
"Để kẻ mạnh nhường nhịn kẻ yếu ư?”
Người nói không phải là Bắc Hải Long Vương mà là một trong số các Thái tử của Hải tộc, ánh mắt của hắn ta rất cao ngạo, vô cùng phách lối.
"Việc này không liên quan gì tới mạnh hay yếu, đại hội vạn tộc không phân cao thấp, cũng không phân biệt sang hèn.”
Ngữ khí của Cố Cẩm Niên rất ôn hòa từ tốn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo